Werther! Werther! Qui m’aurait dit la place
que dans mon coeur il occupe aujourd’hui?
Depuis qu’il est parti, malgré moi,
tout me lasse, et mon âme est pleine de lui !
Ces lettres! Ces lettres!
Ah, je les relit sans cesse...
avec quel charme, mais aussi quelle tristesse!
Je devrais les détruire...je ne puis!
"Je vous écrit de ma petite chambre. Un ciel gris et lourd de décembre pese sur moi comme un linceu, et je suis seule, toujours seul!"
Ah! Personne auprès de lui !Pas un seul temoignage de tendress ou même du pitié! Dieu! Comment m’est venu ce triste courage d’ ordonner cet exil et cet isolement!
"Des cris joyeux d’enfants montent sous ma fenêtre, des cris d’enfants! Et je pense à ce temps si doux où tous vos chers petits jouaient autour de nous. Ils m’oublieront peut-être?"
Non, Werther, dans leur souvenir, votre image reste vivante. Et quand vous reviendrez... mais doit-il revenir? Ah! Ce dernier billet me glace et m’épouvante!...
"Tu m’as dit : ‘à Noël’ et j’ai crié-’Jamais!’ "... On va bientôt connaître qui de nous disait vra,... Mais si je dois reparaître au jour fixé devant toi, Ne m’accuse pas, pleure - moi! Ne m’accuse pas, pleure - moi! Oui, de ses yeux si pleins de charme, Ces lignes, tu les lira, et tu les mouilleras de tes larmes, O Charlotte! Et tu frémiras, tu frémiras, Tu frémiras!”
|
Werther! Werther! Ai nói ta hay giờ đây
anh ấy chiếm vị trí nào trong trái tim ta?
Từ khi anh ấy ra đi mặc dù ta không muốn thế,
ta chán tất thảy và lòng ta đầy hình ảnh anh!
Những bức thư này ! Những bức thư này!
Ôi, ta đã đọc chúng mãi không thôi…
với lòng say mê và cũng buồn bã biết bao!
Ta phải hủy chúng đi … nhưng ta không thể!
“Anh viết cho em từ căn phòng nhỏ của anh. Khoảng trời tháng chạp xám xịt và nặng nề trĩu nặng trên anh như một mảnh vải liệm và anh cô đơn, lúc nào cũng cô đơn!”
A! Không có ai ở bên anh ấy ! Không có gì chứng tỏ tình yêu hay lòng thương hại cả ! Chúa ơi ! Làm sao mà thứ dũng khí thảm hại này lại đến bằng cách sắp đặt chốn lưu đầy và sự cô lập đó!
“Tiếng lũ trẻ la hét vui vẻ dội lên từ phía dưới cửa sổ phòng anh, ôi tiếng lũ trẻ ! Và anh nghĩ tới những giờ phút êm đềm khi tất cả bọn chúng chơi quanh chúng ta. Có thể nào chúng quên anh không?”
Không, Werther ơi, trong ký ức của chúng, hình ảnh anh vẫn còn sống động. Và khi anh trở lại… Nhưng khi nào anh ấy trở lại ? A ! bức thư cuối này làm mình lo sợ lạnh người!...
“Em đã hẹn anh “đến Noel!” Còn anh kêu “không bao giờ”…Chúng ta sẽ sớm biết ai trong chúng ta đúng …nhưng mà nếu anh phải xuất hiện trước em vào một ngày được định trước, đừng kết tội anh, hãy khóc thương anh ! Đừng kết tội anh, hãy khóc thương anh ! Phải, bằng cặp mắt đầy lôi cuốn, em sẽ đọc thấy những dòng này và em sẽ thấm khô nước mắt. Ôi Charlotte ! Em sẽ run rẩy, em sẽ run rẩy, em sẽ run rẩy!”
|